Giá hơn một tỷ, tụi con đã vay ngân hàng và gom góp được phần lớn, chỉ còn thiếu khoảng bốn trăm triệu.

Tôi chỉ có một đứa con gái. Nó lấy chồng cách đây ba năm, hai vợ chồng trẻ thuê một căn phòng nhỏ trong thành phố, sống tằn tiện qua ngày. Lần nào về ngoại, tôi cũng xót khi thấy con gầy rộc, còn con rể thì áo sơ mi bạc màu, giày dép sờn rách. Nhưng con gái vẫn cười, bảo: – Bọn con ổn mà mẹ, chỉ cần hạnh phúc là đủ.

Hôm ấy, con gái gọi điện, giọng vừa hồi hộp vừa lo lắng:
– Mẹ ơi, bọn con tìm được căn hộ nhỏ. Giá hơn một tỷ, tụi con đã vay ngân hàng và gom góp được phần lớn, chỉ còn thiếu khoảng bốn trăm triệu. Mẹ… có thể giúp bọn con không?

Tôi trầm ngâm. Cả đời làm nông, dành dụm được chút tiền phòng khi về già. Nhưng nghe con gái nói, tim tôi thắt lại. Tôi đồng ý, rút toàn bộ số tiền tiết kiệm, coi như cho nó một cơ hội ổn định.

Ngày đi thanh toán căn hộ, tôi đi cùng vợ chồng nó. Trong lúc chờ ký giấy, tôi chợt cúi xuống, bắt gặp đôi giày của con rể. Đôi giày cũ kỹ, rách toạc phần gót, lớp da bong tróc, chỉ còn cố gắng níu giữ hình dáng. Tôi bàng hoàng.

Mấy năm qua, tôi vẫn ngầm trách thằng rể nhu nhược, không lo được cho vợ con, để con gái tôi khổ. Nhưng nhìn đôi giày ấy, tôi mới hiểu: nó đã dốc hết sức, đến mức chẳng còn quan tâm bản thân.

Tôi hỏi nhỏ con gái:
– Sao nó không mua đôi giày mới?

Con tôi mím môi:
– Anh ấy dành hết tiền trả góp, lo cho con nhỏ. Giày rách thì vá tạm, có sao đâu mẹ.

Tim tôi quặn thắt. Bao nhiêu uất ức về phía chàng rể nghèo bỗng tan biến. Hóa ra, tình thương của nó dành cho gia đình âm thầm hơn tôi tưởng.

Thanh toán xong, tôi kéo con rể ra một góc. Nó luống cuống:
– Con biết mẹ giận vì con không lo nổi, để vợ phải nhờ mẹ. Nhưng con hứa sẽ trả lại…

Tôi cắt ngang, đặt thêm vào tay nó quyển sổ tiết kiệm 200 triệu còn lại – số tiền tôi định giữ cho tuổi già:
– Mẹ không giận. Chỉ mong hai đứa thương nhau, làm lụng chăm chỉ. Đôi giày rách kia mẹ sẽ giữ lại, để nhớ rằng con rể mẹ là người biết lo cho vợ con.

Nó lặng người, mắt đỏ hoe. Rồi bất ngờ quỳ xuống:
– Mẹ, con hứa sẽ không phụ lòng.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đó. Khi tin tôi đưa tiền cho con gái lan ra, anh trai tôi – tức cậu ruột của con bé – gọi điện trách móc:
– Bà điên à? Tiền già rồi để mà dưỡng thân, sao lại đưa hết cho con rể? Lỡ tụi nó không ra gì thì bà trắng tay!

Lời trách khiến tôi trằn trọc mấy đêm. Đúng là tôi đã mạo hiểm. Nhưng mỗi lần nghĩ đến nụ cười hiền hậu của con gái, đến đôi giày rách của con rể, tôi lại tin mình không sai.

Hai năm trôi qua, vợ chồng nó chắt chiu trả góp, nuôi con nhỏ, không dám tiêu xài hoang phí. Ngày căn hộ sang tên chính thức, con gái nắm tay tôi khóc:
– Mẹ ơi, nếu không có mẹ, chắc bọn con chẳng bao giờ có mái ấm này.

Con rể đứng bên, chìa ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là đôi giày mới, sáng bóng. Nó nói, giọng run run:
– Con muốn tặng mẹ. Đôi giày này tượng trưng cho sự khởi đầu mới. Đôi cũ con giữ lại, để nhắc mình rằng hạnh phúc này có được là nhờ mẹ.

Tôi bật khóc. Từng mâu thuẫn, từng trách móc trước kia bỗng trở thành ký ức xa xăm.

Anh trai tôi sau đó cũng dịu giọng, khi thấy hai đứa thật sự sống tốt. Ông bảo:
– Có lẽ bà đúng. Tiền bạc rồi cũng hết, nhưng tình nghĩa mới là thứ nuôi sống con người.

Tôi cười, nhìn mái ấm của con gái sáng đèn, lòng nhẹ nhõm. Bi kịch tưởng chừng sẽ chia rẽ gia đình, cuối cùng lại gắn kết chúng tôi bằng sự thấu hiểu.